1.
Dương đông kích tây (Đánh lạc hướng đối phương)
Kế
"Dương đông kích tây" là reo hò giả vờ như thật sự đánh vào phía
đông, nhưng chủ yếu lại đánh vào phía tâỵ
Trong
tất cả mọi vấn đề của xã hội, từ chiến trường, thương trường, chính trường cho
đến tình trường; nếu muốn điều này nhưng lại giả làm điều kia, nói điều này mà
làm điều nọ, ấy là "Dương đông kích tây" vậỵ
Kế
này mờ ảo vô song. Nó rất khó biết, khó đoán, bị đánh bất ngờ. Kế này nhằm chuyển
mục tiêu để lừa dối đối phương, khiến cho địch sơ ý, lừa lúc bất ý tấn công kẻ
không chuẩn bị.
Có
nhiều cách thức để thực hiện kế này, như:
-
Tạo tin đồn. - Làm rối tai rối mắt địch. - Buộc đối phương lo nhiều mặt. - Mê
hoặc ý chí của địch. - Nghi binh. - Làm phân tán lực lượng đối phương. - Làm yếu
lực lượng đối phương, lực lượng phòng vệ địch.
Nguyên
tắc của " Dương đông kích tây" là bí mật và chủ động. Bị động coi như
phải chịu sự khống chế của địch.
Điều
kỵ khi dùng kế " Dương đông kích tây" là để lộ cơ.
Lộ
cơ là mất hết khả năng phòng bị, chuẩn bị. Dù là trên chiến trường, thương trường
hay chính trường cũng đều phải giữ bí mật và nắm được thế chủ động.
2.
Điệu hổ ly sơn (Dụ hổ ra khỏi rừng)
Kế
"Điệu hổ ly sơn" là nhử, dụ hay khuấy động làm cho con hổ ra khỏi rừng.
Kế
"Điệu hổ ly sơn" có hai lối: Một là nhử hổ ra khỏi rừng để dễ dàng giết
hổ. Hai là đuổi hổ đi để dễ bắt giết những loại hồ ly vẫn dựa oai hổ mà hoành
hành.
3.
Nhất tiễn hạ song điêu (Một mũi tên hạ hai con chim)
Kế
"Nhất tiễn song điêu" là dùng một mũi tên bắn chết hai con chim.
Ý
của mưu kế này là dùng sức lực tối thiểu để đạt đến hiệu quả tối đa.
4.
Minh tri cố muội (Biết rõ mà làm như không biết)
Kế
"Minh tri cố muội" là biết thật rõ chuyện đấy, nhưng làm ra vẻ không
biết gì.
Với
người xưa, đây là một triết lý xử thế rất cao, mục đích lại ẩn trốn tất cả những
tiếng thị phi nghi hoặc, nhưng theo nghĩa mưu kế, nó là một thái độ thâm sâu.
Cái
đức của người quân tử không thể không cho thiên hạ biết, nhưng cái mưu kế của
trượng phu không thể không giấu thiên hạ.
Tóm
lại, biết rất nhiều mà tỏ ra không biết một là kế "Minh tri cố muội"
vậỵ
5.
Du long chuyển phượng (Biến rồng thành phượng)
Kế
"Du long chuyển phượng" là biến cái này thành cái kia, bên trong là
hình rồng đó, nhưng làm cho nó trở thành phượng.
Cái
kế này rất phổ biến, trong dân gian ta gọi là "Treo đầu dê, bán thịt
chó".
6.
Mỹ nhân kế (Kế dùng gái đẹp)
"Mỹ nhân kế" là dùng gái đẹp để làm
xoay chuyển, thay đổi tình thế mà những cái khác không thể thực hiện được.
Giai
nhân từ ngàn xưa đến nay bao giờ cũng là đề tài chính. Tuy là phái yếu, không
thể vác gươm đao mà đánh giặc, nhưng các nàng có thể thắng được bằng đôi mắt biếc
và nụ cười xinh đẹp.
Có
những bức thành kiên cố cả mười vạn quân không hạ nổi, nhưng nó có thể bị sụp đổ
bởi ánh mắt mỹ nhân.
Sức
mạnh của mỹ nhân đặc biệt là có ảnh hưởng đối với người anh hùng, người có quyền
thế.
7.
Sấn hỏa đả kiếp (Theo lửa mà hành động)
Kế
"Sấn hỏa đả kiếp" là lợi dụng lúc loạn để thao túng, lúc tình hình rối
ren mà sắp xếp theo ý muốn.
Có
hai loại "Sấn hỏa đả kiếp": Một là theo lửa để mà đánh cướp. Hai là
chính ta phóng hỏa mà đánh cướp.
Theo
lửa tức là thừa lúc người ở trong cơn nguy biến mà ta quấy hỗn loạn thêm.
Phóng
hỏa tức là chính ta gây ra sự hỗn loạn mà thực hiện theo ý muốn của ta.
Theo
lửa hay phóng hỏa cùng đi chung vào một mục đích là đánh địch và đoạt của địch
để tạo cơ hội cho ta.
Theo
lửa thì dựa vào thời cơ sẵn có.
Phóng
hỏa thì tự ta tạo ra thời cơ.
Không
thể phê phán theo lửa hay phóng hỏa, cái nào hay, cái nào dở, cái nào tốt, cái
nào xấu, vì cả hai giống như một sự biến ảo giữa không khí và nước.
Trong
sử sách, người ta thấy tay phóng hỏa giỏi là Trương Nghi. Một mình Trương Nghi
đã phá tan thế hợp tung bằng cách dối Tề, lừa Triệu, dọa Ngụy, thuyết Yên, bịp
Sở.
Trương
Nghi thật là con người có cái lưỡi bằng lửa thiêu đốt cả sáu nước, dựng thành
cơ nghiệp thống nhất cho nhà Tần.
Khổng
Minh tuy là một nhà chính trị lỗi lạc tài tình, nhưng cái thế của ông ngay từ đầu
chỉ là cái thế phải theo lửa để gây vốn: Lưu Bị bị Tào Tháo đánh chạy đến cùng
đường, Khổng Minh đành tính kế nương nhờ Tôn Quyền rồi ăn theo cuộc chiến tranh
Nam - Bắc, ăn theo trận Xích Bích để cướp Kinh Châu.
"Sấn
hỏa đả kiếp" đòi hỏi một khả năng hành động mau lẹ như con ó bắt mồi.
8.
Vô trung sinh hữu (Không có mà làm thành có)
Kế
"Vô trung sinh hữu" là từ không mà tạo thành có.
Thiên
hạ không loạn, trật tự không rối thì làm gì có anh hào xuất lộ! Bởi lẽ đó, những
anh hào thường được gọi là kẻ "chọc trời khuấy nước". Mục đích của
khuấy nước là làm rối beng sự việc lên để dễ bề thao túng. Thủ đoạn của khuấy
nước là gây tiếng tăm, tung tiếng đồn, gây xáo trộn rồi dựa vào đó mà thủ lợi.
Kế
"Vô trung sinh hữu" hình dung là tu hú đẻ nhờ, tổ thì chim khác làm,
nhưng con tu hú cứ đến đặt trứng của nó vào đó, rồi lại nhờ loài chim khác ấp
trứng luôn, khi trứng nở thành chim, tu hú con bay về với bầy tu hú.
9.
Tiên phát chế nhân (Ra tay trước để chế phục đối phương)
"Tiên
phát chế nhân" là ra tay trước để dành chiếm ưu thế, để đoạt lợi, để bắt lấy
sự chiến thắng.
Kế
"Tiên phát chế nhân" là không nói quá xa, viễn vông, mà phải nhìn vào
thực tế gần nhất.
Các
vụ xảy ra trong lịch sử như: Lý Thế Dân tại Huyền Vũ Môn, Võ Tắc Thiên phế lập
Lư Lăng Vương, Ung Chính cướp Bảo Tòa, Từ Hi độc sát Quang Tự, Gia Cát Lượng lấy
đất Quang Trung... Tất cả đều là áp dụng thủ đoạn "chớp nhoáng" không
cho địch kịp trở tay, không cho dư luận phản ứng kịp.
Vẫn
có câu "Tiên hạ thủ vi cường" là vậỵ
10.
Đả thảo kinh xà (Đập cỏ làm cho rắn sợ)
Kế
"Đả thảo kinh xà" là đập vào cỏ, làm động cho rắn sợ.
11.
Tá đao sát nhân (Mượn đao để giết người)
Kế
"Tá đao sát nhân" là mượn dao để giết người, mượn tay người khác để
giết kẻ thù của mình.
Ngạn
ngữ Trung Quốc có câu: “Sát nhân bất kiến huyết, kiến huyết phi anh hùng”. (Giết
người không thấy máu, thấy máu không anh hùng).
Trên
đời dĩ nhiên chưa có kẻ nào chỉ giết người mà thành anh hùng, nhưng cũng hiếm
có tay anh hùng nào không giết người. Điểm khác nhau không ở có hay không, mà ở
chỗ thông minh hay ngu xuẩn. Tào Tháo mượn Lưu Biểu giết Nễ Hành, mượn lòng
quân giết Dương Tu rồi lại được làm cái việc mèo già khóc chuột, thật đáng kể
là một tay thông minh, gian hùng.
12.
Di thể giá họa (Dùng vật gì để vu khống người ta)
Kế
"Di thể giá họa" là đem xác chết hay đồ vật gì bỏ vào nhà người khác
để giá họa.
Kế
này thường được dùng bởi khối óc quỷ quyệt thông minh, tự mình không ra mặt mà
làm cho đối phương bị hại. Như vậy gọi là "giết người không thấy
máu".
13.
Khích tướng kế (Kế chọc giận tướng giặc)
"Khích
tướng kế" là kế chọc giận tướng giặc, làm tướng giặc nổi giận. Nổi giận sẽ
mất sáng suốt, thiếu suy nghĩ, không tự chủ được con người mình.
Mạnh
Tử nói: "Nhất nộ nhi an thiên hạ".
Trong
đời có nhiều sự việc được thành tựu bằng một cơn giận và cũng có nhiều việc thất
bại bởi một cơn giận.
Bởi
vậy cái kế khích tướng cũng là một trong những diệu kế, nếu đạt ra thì kiến
thiên hạ, cùng thì mang họa vào thân.
Khích
tướng còn là khơi dậy cái hùng khí của người khác để người ấy làm việc cho ta.
Đối
tượng tốt nhất của kế khích tướng là những người có tính tình bạo tháo hay sẵn
sàng phẫn nộ.
Tuân
Tử bảo rằng: “Lời nói khéo êm như lụa, lời nói ác nhọn như giáo mác”.
Thuyết
là tiến dẫn lời nói, cái nghĩa căn bản của thuyết làm cho người ta nghe theo.
Hiệu quả của thuyết rất lớn. Bởi thế mới có câu: "Thiên hạ tĩnh, nhất ngôn
sử chi động. Thiên hạ động, nhất ngôn sử chi tĩnh". (Thiên hạ đang yên lặng,
một lời nói làm náo loạn. Thiên hạ đang náo loạn, một lời nói làm lắng dịu).
Căn
bản mưu thuật của thuyết, theo Tuân Tử có bốn điều: Cơ, dũng, trí, biến.
-
Cơ: Là xem thời độ thế, nhân lợi thuận tiện.
-
Dũng: Là quyết đoán nói những điều không ai dám nói.
-
Trí: Là biết rõ sự tình, tâm lý, giải quyết được thắc mắc, chế phục được người.
-
Biến: Là biến hóa, trong các trường hợp bất trắc.
Mục
đích của thuyết có năm điều:
-
Làm cho người hiểu rõ.
-
Làm cho người tin tưởng.
-
Làm cho người đồng tình.
-
Làm cho người phục.
-
Làm cho người theo.
Đạt
được năm mục đích trên thì kể như nắm chắc phần thắng trong tay.
14.
Man thiên quá hải (Lợi dụng sương mù để lẩn trốn)
Kế
"Man thiên quá hải" là lợi dụng lúc trời sương mù mà lẩn trốn, vượt
qua hay hành động ngay trong lúc sương mù.
Man
thiên, trời u ám không phải hoàn cảnh hoàn toàn bất lợi như một quẻ trong Dịch
lý đã nói. Man thiên, không thể ngồi đợi nó tới như sương mù do thời tiết thiên
nhiên, mà phải tạo ra nó.
Kế
"Man thiên" đem áp dụng thực hiện được cả hai mặt: tiêu cực lẫn tích
cực.
Tích
cực là đem ánh sáng đến cho một tình thế mờ mịt.
Tiêu
cực là lẩn tránh một tai họa, là lợi dụng cơ hội sơ hở của địch để thoát bí.
Ở
trận Xích Bích, Khổng Minh đã giải quyết vấn đề thiếu tên bắn cho các cung thủ
bằng cách lấy mười chiếc thuyền lớn chất đầy rơm, đợi lúc trời sương mù, âm thầm
đến trại Tào Tháo nổi trống la hét làm như tấn công. Tào sợ ngụy kế, không dám
xông ra, chỉ bắn tên như mưa vào các thuyền rơm. Bằng một đêm đánh trống reo
hò, không chết một người, Khổng Minh đã lấy được của Tào Tháo cả trăm ngàn mũi
tên.
15.
Ám độ trần sương (Đi con đường mà không ai nghĩ đến)
Kế
"Ám độ trần sương" là bí mật đưa quân qua con đường mà không ai nghĩ
rằng ta sẽ đi qua.
Kế
này áp dụng giữa lúc hai bên đang đấu tranh, chiến đấu với nhau.
Mỗi
bên đều ra sức giấu mục tiêu thật của mình rồi đưa ra mục tiêu giả mà lừa đối
phương.
Đây
là công việc rất phức tạp, có một quá trình khúc triết. Như "Tôn Tử Binh
Pháp" viết: “Việc binh là trá ngụy, có thể mà làm ra vẻ không có thể, dùng
đấy mà tỏ ra không dùng, gần giả làm như xa, xa giả làm như gần. Lấy lợi mà dụ,
gây rối mà đuổi, thấy khỏe thì tránh. Đầu tiên là làm mọi cách giảm nhược lực đối
phương, sau rồi mới tiến hành dự định.
Muốn
dụng kế này phải là người có tầm nhìn xa hiểu rộng và một khối óc tuyệt vời.
16.
Phản khách vi chủ (Đổi vị khách thành vị chủ)
Kế
"Phản khách vi chủ" là đổi địa vị khách thành địa vị chủ.
"Phản
khách vi chủ" là trong đấu tranh đang ở vào thế bị động nên phải tìm kế hoạch
đến chủ động, khách vốn là địa vị bị chi phối, mọi việc đều do chủ đặt định sắp
xếp.
"Phản
khách vi chủ" là nguyên tắc thường dùng trong đấu tranh. Có chủ động mới
khống chế được cục diện. Không có chủ động, không thể thắng lợi.
17.
Kim thiền thoát xác (Ve sầu vàng lột xác)
"Kim thiền thoát xác” là con ve sầu vàng lột xác.
Kế
này dùng cho lúc nguy cấp, tính chuyện ngụy trang một hình tượng để lừa dối,
che mắt đối phương, đặng đào tẩu chờ một cơ hội khác.
Kế
"Kim thiền thoát xác" có một phạm vi rất rộng rãi và phổ biến, bất cứ
ai ở hoàn cảnh nào cũng có thể sử dụng được.
18.
Không thành kế (Kế bỏ trống cửa thành)
"Không
thành kế" là kế bỏ thành trống, thành bỏ ngỏ.
Kế
này có hai loại:
-
Một là lúc tình thế cực khẩn cấp, nguy hiểm như treo trên sợi tóc, buộc phải
dùng nghi binh để lừa dối đối phương mà dựa vào đó để trốn thoát.
-
Hai là rút lui với đầy đủ kế hoạch dụ cho địch quân xâm nhập rồi mới bao vây
tiêu diệt.
"Không
thành kế" thực ra là một cách tạo nghi âm cho đối phương, mục đích là
không cho đối phương sớm có một quyết định.
19.
Cầm tặc cầm vương (Dẹp giặc phải bắt tướng giặc)
"Cầm
tặc cầm vương" là dẹp giặc phải bắt chúa giặc.
Phương
pháp bắt chúa giặc thật thiên biến vạn hóa, không cứ bằng sức mạnh hay bằng trí
khôn. Các kế khác như "Điệu hổ ly sơn", "Mỹ nhân kế" hay
"Man thiên quá hải" đều có thể dùng cho kế "Cầm tặc cầm
vương". Để đối phó với một nhân vật anh hùng, thì dù một quả đạn mà giết
hay dùng mỹ nhân kế mà nhử thì cũng như nhau.
Nhưng
đa số âm mưu cầm vương được hiệu quả bằng kích thích anh hùng và mỹ nhân kế.
"Tự
cổ anh hùng đa hiếu sắc" là vậy.
Việt
Vương thua trận rồi, mà chỉ dùng một nàng Tây Thi đã đủ giam cầm Phù Sai. Lý
Viên muốn đoạt quyền của Xuân Thân Quân, nên đã cho cô em là Lý Yên sang làm tì
thiếp. Đó là những cách gián tiếp để cầm vương.
20.
Ban chư ngật hổ (Giả làm con heo để ăn thịt con hổ)
Kế
"Ban chư ngật hổ" là giả làm con heo để ăn thịt con hổ.
Lão
Tử nói: “Người cực khôn khéo mà làm ra vụng về”, cũng như câu "đại trí nhược
ngu". Người đi săn thường học tiếng heo kêu rồi tự giả làm heo để nhử con
hổ.
Đối
với kẻ thù, ta hãy giả ngu như một con heo, trên bề mặt cái gì cũng thuận chịu,
lúc nào cũng cười, lúc nào cũng cung kính để cho địch mất hết nghi âm. Chờ thời
cơ chín, tìm thấy chỗ nhược của kẻ thù mà đập đòn sấm sét.
-
Dùng việc không gì quan trọng bằng bí mật.
-
Hành động không gì quan trọng bằng thừa lúc bất ý.
-
Dò xét không gì quan trọng bằng làm cho địch không hay biết.
-
Bên ngoài ra vẻ loạn mà bên trong rất có cơ ngũ.
-
Tỏ ra đói mệt nhưng thật là no khỏe.
-
Làm ra ngu xuẩn nhưng rất tinh tường.
Những
câu trên đây chính là căn bản lý luận của kế "Ban chư ngật hổ" vậy.
21.
Quá kiều trừu bản (Qua cầu rồi phá cầu)
"Quá kiều trừu bản" là qua cầu rồi
thì phá cầu, ý nói một người sau khi đã thành công, muốn hưởng thụ một mình nên
giết hại hoặc xa lánh những người bạn đã đồng lao cộng khổ với mình.
Kế
"Quá kiều trừu bản" thường trái ngược với kế "Ban chư ngật hổ".
Qua cầu cất nhịp là lúc đắc thời đắc thế đem thuộc hạ ra mà khai đạo. Còn giả
tiếng heo là kế áp dụng giữa lúc ở vào thế kẹt.
Đứng
trên lập trường đạo lý thì cất nhịp cầu là một hành động vong ân bội nghĩa.
Lưu
Bang nổi danh là người qua cầu cất nhịp lớn nhất trong lịch sử. Lúc Lưu Bang
hàn vi còn đi ăn cắp gà, thôi thì Bang nói đủ các điều ngon ngọt dễ nghe để tựu
chúng lập đảng. Đến khi nên cơ nghiệp rồi, lo việc củng cố quyền thế, Lưu Bang
chẳng ngại gì hết, đổi lại thái độ, nghi ghét triều thần.
Người
thứ nhất mà Lưu Bang lôi chém là Hàn Tín, rồi đến Bành Việt, Anh Bố, bỏ tù Tiêu
Hà, Trần Hi, Phàn Khoái.
Trương
Lương thấy họa chẳng chóng thì chày cũng đến với mình, nên bỏ trốn lên rừng học
đạo tu tiên.
22.
Liên hoàn kế (Kế móc nối nhau)
"Liên
hoàn kế" là nối liền với nhau thành một dây xích.
"Liên
hoàn kế" còn là vận dụng một quyền thuật để tạo phản ứng dây chuyền cho đối
phương hoặc gây thành phản ứng nhiều mặt.
Mỹ
nhân kế là vũ khí phổ biến nhất cần thiết cho việc dùng "Liên hoàn kế".
Vì người đẹp ví như nước, anh hùng ví như bùn, nước làm cho bùn nhão ra.
Từ
ngàn xưa, đa số anh hùng đã vì thương hoa tiếc ngọc nên bỏ lãng nhiệm vụ.
Tuy
vậy, vẫn phải phân biệt "Mỹ nhân kế" với "Liên hoàn kế".
Liên
hoàn kế là một hình ảnh của thực tiễn, bất cứ việc gì xảy ra cũng gây thành phản
ứng dây chuyền. Việc xảy ra hôm nay cũng không tự dưng mọc ra, nó phải là kết
quả dây chuyền từ những sự việc trước.
23.
Dĩ dật đãi lao (Lấy khỏe để đối phó với mệt)
Kế
"Dĩ dật đãi lao" là lấy sự thanh thản để đối phó với hấp tấp, nhọc nhằn;
dưỡng sức mà đợi kẻ phí sức.
Kế
này viết ở trong thiên "Quân Tranh" của bộ "Tôn Tử Binh
Pháp": "Lấy gần đợi xa, lấy nhàn đợi mệt" nghĩa là trên chiến thuật
phải tìm nắm trước địa vị chủ động để ứng phó với mọi tấn công của địch.
Cũng
có ý nói nên chuẩn bị chu đáo, dễ dàng lấy cái thế bình tĩnh xem xét tình hình
biến hóa mà quyết định chiến lược, chiến thuật.
Đợi địch mỏi mệt, tỏa chiết bớt nhuệ khí rồi mới
thừa cơ xuất kích.
Tôn
Tử gọi thế là: "Ẩn sâu dưới chín từng đất, hành động trên chín từng trời".
Sử
dụng sách lược này đòi hỏi thái độ tuyệt đối trầm tĩnh ứng biến, đo được ý kẻ
thù, hoàn cảnh kẻ thù, thực lực kẻ thù. Nếu thời cơ chưa chín thì đứng yên như
trái núi.
Khi
cơ hội vừa tới thì lập tức lấp sông, chuyển bể.
Tư
Mã Ý ngăn Gia Cát Lượng ở Kỳ Sơn.
Chu
Du phóng hỏa tại Xích Bích.
Tào
Tháo đại phá Viên Thiệu nơi Quan Độ.
Tạ
Huyền đuổi Bồ Kiên ở Phi Thủy.
Tất
cả đều lấy ít đánh nhiều, thế kém vượt thế khỏe. Tất cả đều là kết quả sử dụng
tài tình sách lược "Dĩ dật đãi lao".
24.
Chỉ tang mạ hòe (Chỉ vào gốc dâu mà mắng cây hòe)
"Chỉ
tang mạ hòe" là chỉ vào gốc dâu mà mắng cây hòe. Ý nói vì không tiện mắng
thẳng mặt nên mượn một sự kiện khác để tỏ thái độ.
25.
Lạc tỉnh hạ thạch (Ném đá vào người dưới giếng)
"Lạc
tỉnh hạ thạch" là ném đá vào đầu kẻ đã rơi xuống giếng.
Rơi
xuống giếng lại còn ném đá vào đầu nạn nhân. Nếu đứng trên quan điểm đạo đức Khổng
- Mạnh thì phải là hành động không chính nhân quân tử, nhưng nếu coi là một mưu
kế thì hành động này lại là một hành động sáng suốt.
Căn
bản triết lý của "Lạc tỉnh hạ thạch" là chi phối được thì mới chiếm
đoạt được, và nhân từ với kẻ thù tức là tàn nhẫn với chính ta.
Lưu
Bị lúc nào hé miệng cũng nói những điều nhân từ, lúc nào cũng chảy nước mắt,
nhưng ông lại là người cũng giỏi thủ đoạn "Lạc tỉnh hạ thạch" nhất.
Chẳng
vậy mà khi Lã Bố vốn là người làm nhiều ân huệ đối với Lưu Bị, nào việc bắn
kích ở Viên Môn, nào việc cho Lưu Bị nương tựa ở căn cứ mình... Đến lúc Lã Bố bị
bắt sau khi thất trận Từ Châu, Tào Tháo trong lòng còn đôi chút thương mến muốn
dụ dỗ Lã Bố, Lưu Bị ngại Tào Tháo có thêm một mãnh tướng nữa nên đã ghé tai Tào
Tháo mà nhắc khéo: “Ông không nhớ chuyện Đinh Nguyên và Đổng Trác hay sao?”
(Đinh Nguyên và Đổng Trác đều nhận Lã Bố làm con nuôi, nhưng đều bị chết vì tay
Lã Bố.
Lưu
Bị đã không kể đến ơn nghĩa, lại còn đưa đòn độc "Lạc tỉnh hạ thạch"
hạ Lã Bố. Như vậy, Lã Bố làm sao khỏi chết!
26.
Hư trương thanh thế (Thổi phồng thanh thế)
"Hư
trương thanh thế" là thổi phồng thanh thế để cho người ta chóa mắt, nể sợ.
Đời
Tam Quốc, Tào Tháo tiến xuống Giang Định, rầm rộ cả trăm vạn hùng quân. Tháo định
dùng ưu thế tuyệt đối để buộc Tôn Quyền phải hàng phục. Nhưng Khổng Minh trông
thấy âm mưu này nên chỉ ba vạn quân với một số mưu kế và trận gió đông đã đánh
bại quân Tào.
Khi
sử dụng kế này, trước hết phải xem mục đích và giá trị của nó thế nào đã, rồi mới
định cỡ to nhỏ.
27.
Phủ để trừu tân (Bớt lửa dưới nồi)
Kế
"Phủ để trừu tân" là bớt lửa dưới nồi, ý nghĩa là giải quyết trên căn
bản một vấn đề, chủ ý không cho nó phát ra (bớt lửa cho nước khỏi trào).
Khi
có một việc đã bùng nổ ra rồi thì tìm cách làm cho nó dịu đi, không để nó tiếp
tục ác liệt.
Chỗ
diệu dụng kế "Phủ để trừu tân" là không nghe thấy tiếng, không nhìn
thấy hình, vô cùng như trời đất, khó hiểu như âm dương, khiến cho kẻ thù rơi
vào kế của mình mà họ không biết.
Không
kể tình trường, chiến trường hay thương trường, kế "Phủ để trừu tân"
lúc nào cũng là kế rất âm độc, lớn mang hiệu quả lớn, nhỏ có hiệu quả nhỏ.
Ở
tình trường, anh chàng kém vế thường o bế song thân hoặc anh em của đào, hơn là
tấn công chính nàng!
Ở
chiến trường, kế "Phủ để trừu tân" lại càng dày đặc, giăng mắc như mạng
nhện.
28.
Sát kê hách hầu (Giết gà cho khỉ sợ)
"Sát
kê hách hầu" nghĩa đen là giết con gà cho con khỉ sợ.
Theo
truyền thuyết dân gian, con khỉ rất sợ trông thấy máu, cho nên khi người ta muốn
dạy khỉ, trước hết họ giết một con gà, bắt con khỉ nhìn thấy đống máu bê bết rồi
mới bắt đầu giáo hóa. Lúc bắt khỉ cũng thế, người ta vặn cổ con gà cho nó kêu
lên những tiếng ghê rợn, khiến cho khỉ bủn rủn chân tay thì đến bắt.
"Sát
kê hách hầu" có tác dụng lớn, làm cho các vụ mới nở ra trong trứng nước bị
rơi vào cảnh bối rối, sợ sệt.
29.
Phản gián kế (Dùng kế của đối phương để quật lại)
"Phản
gián kế" là dùng người của đối phương lừa dối đối phương, dùng kế địch lừa
địch.
Tôn
Tử nói: “Biết mình là biết thực lực và nhiệm vụ của mình. Biết người là biết thực
lực và ý đồ của địch. Biết mình thì tương đối dễ hơn biết người. Cho nên muốn
biết người thì phải dùng gián điệp”.
30.
Lý đại đào cương (Đưa cây lý chết thay cây đào)
"Lý
đại đào cương" là đưa cây lý chết thay cho cây đào.
Người
lớn làm họa, bắt người bé chịu tội thay. Có rất nhiều kẻ tác gian phạm tội lại
bắt người khác thế thân.
31.
Thuận thủ khiên dương (Thuận tay dắt con dê về)
"Thuận
thủ khiên dương" theo nghĩa đen là thuận tay dắt con dê về.
Sự
việc trên đời, thiên biến vạn hóa rất kỳ diệu. Phải biết nắm lấy bất cứ cơ hội
nào vụt hiện đến trước mắt, đó là những thâu hoạch, những cái lợi bất ngờ.
32.
Dục cầm cố tung (Muốn bắt mà lại thả ra)
"Dục
cầm cố tung" theo nghĩa đen là muốn bắt cho nên thả ra.
Muốn
thực hành kế này, phải có một nhãn quan sâu rộng, một tấm lòng nhẫn nại vô
song. Những kẻ cấp công cận lợi không bao giờ có đủ tài trí để thi hành nó.
Kế
"Dục cầm cố tung" không thi hành theo cái nghĩa đen của nó. Kế này
nói lên sự mềm dẻo cho mọi chính sách, thứ nhất là chính sách thu phục lòng người,
giữ người.
33.
Khổ nhục kế (Hành hạ thân xác mình để người ta tin)
"Khổ
nhục kế" là hành hạ mình, rồi đem cái thân xác bị hành hạ ấy để làm bằng
chứng mà tiếp cận với địch để hoàn thành một âm mưu nào đó.
34.
Phao bác dẫn ngọc (Ném hòn ngói để thu về hòn ngọc)
"Phao
bác dẫn ngọc" nghĩa đen là ném hòn ngói để thu về hòn ngọc. Tức là dùng tiểu
vật để đoạt một đại vật, như người đi câu vậy.
Dân
gian thường nói "thả con tép bắt con tôm" cũng là kế này.
35.
Tá thi hoàn hồn (Mượn xác để hồn về)
"Tá thi hoàn hồn" nghĩa là mượn xác
để hồn về.
Ý
kế này chỉ rằng: Sau khi đã thất bại, buộc phải lợi dụng một lực lượng nào đó để
khởi lên thi hành trở lại chủ trương của mình.
Tuy
nhiên, dùng kế này rất dễ đi vào con đường nguy hiểm, nếu sơ xuất thì tỷ như rước
voi về giày mả tổ.
Nếu
mượn xác mà mượn ẩu thì chẳng khác gì vác xác chết về nhà.
36.
Tẩu kế (Chạy, lùi, thoát thân)
"Tẩu
kế" nghĩa là chạy, lùi, thoát thân.
Tại
sao kế sau chót cổ nhân lại đặt là "kế chạy"?
Lại
có câu: "Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách". (Ba mươi sáu chước, chạy
là hơn hết!)
Bởi
vậy kế này liên quan nhiều đến sự thành bại của một công việc lớn. Bất luận là
đánh nhau bằng văn hay bằng võ, không ai là có thể thắng hoài. Trong quá trình
chiến đấu bao gồm nhiều kiểu thắng, nhiều kiểu bại, lúc ẩn lúc hiện, trong chớp
mắt dồn dập cả trăm ngàn biến chuyển. Nếu không ứng phó mau lẹ để tránh những cảnh
bất lợi, để nắm mau lợi thế mà tiến tới thắng lợi, thì không phải là nhân tài.
Chạy
có nhiều phương thức. Bỏ giáp, bỏ vũ khí mà chạy, bỏ đường nhỏ mà chạy tới đường
lớn, bỏ đường bộ mà chạy sang đường thủy... Các phương thức tuy không giống
nhau nhưng cùng hướng chung đến mục đích là tránh tai họa để bảo đảm an toàn, để
bảo toàn lực lượng.
"Tẩu
kế" không phải là chạy dài. Chạy chỉ là một giải pháp để mà sẽ quay lại.
Tinh hoa của kế chạy là giành thời gian, bảo tồn sức khỏe, lực lượng.
Rút
chạy đến một vị trí mới, cho tư thế vững mạnh hơn, tập trung nỗ lực và củng cố
tinh thần, chọn một cơ hội thuận tiện để quật lại, ấy mới thực là "Tẩu kế".
Sau
hết phải lo đến điểm nguy của kế chạy: Khi chạy, sẽ mất tinh thần, sự việc hoàn
toàn lỏng lẻo, mất sự tin tưởng ở xung quanh. Nếu không giải quyết cho chính
xác những vấn đề trên thì "tẩu" không còn là một kế hoạch nữa, mà là
một sự tan rã vậy!