Bình thường mà nói, có rất nhiều chuyện trên đời
chúng ta có thể làm được, chẳng qua là chúng ta không phát hiện được đặc điểm của
mình, không biết được rằng mình có thể làm được điều đó. Nhưng nếu như chúng ta
phát hiện ra những đặc điểm của mình, kiên trì tiến lên, chắc chắn chúng ta sẽ
làm được.
Tom Denbosy là một ví dụ. Khi sinh ra, chân trái và một cánh tay phải
của anh đã bị dị hình. Cha mẹ Tom đã không chịu để con cảm thấy buồn vì cơ thể
tàn tật. Kết quả là anh ta đã làm được những việc mà những người lành lặn khác
làm được: Ví dụ người khác đi hành quân 10 dặm, cậu cũng có thể đi 10 dặm.
Sau này Tom học chơi bóng bầu dục, anh mới phát hiện ra rằng, mình có
thể đá bóng cao hơn so với tất cả những bạn khác cùng chơi. Cậu đã nhờ người
thiết kế cho một chiếc giày riêng để tham gia thi đấu. Trong một cuộc sát hạch
kiểm tra, cậu đã ký được hợp đồng với một đội bóng. Nhưng huấn luyện viên của
đội bóng đã khéo léo nói với cậu rằng: “Cậu không có đủ những điều kiện để trở
thành một vận động viên bóng bầu dục chuyên nghiệp”, khuyên cậu nên đi tìm nghề
khác. Cuối cùng, cậu đã quyết định xin vào một đội bóng khác. Tuy huấn luyện
viên vẫn còn có những nghi ngại, nhưng nhìn dánh vẻ tự tin của cậu, ông có cảm
tình với Tom, nên đã quyết định chấp nhận.
Hai tuần sau, huấn luyện viên càng có cảm tình với cậu hơn, bởi vì trong
một trận đấu giao hữu, cậu đã đá một quả bóng rất xa và ghi điểm cho đội. Điều
đó giúp cậu có được một công việc ở đội bóng, đồng thời trong mùa giải năm đó
cậu đã ghi cho đội cả thảy được 99 điểm.
Và thời khắc ý nghĩa nhất trong cuộc đời của cậu đã đến. Ngày hôm đó,
trên khán đài có đến 66.000 cổ động viên. Bóng đang nằm trên vạch số 28, trận
đấu chỉ còn lại vài giây. Đúng lúc này đồng đội đã dưa bóng đến vạch số 45. Huấn
luyện viên gọi Tom vào sân để sút bóng. Khi Tom vào sân, anh biết đội của anh
còn cách vạch được điểm 55. Bóng được chuyển đến rất tốt, Tom dùng hết sức sút
quả bóng, quả bóng bay thẳng về phía trước, nhưng liệu nó có bay đủ xa không?
66.000 khán giả nín thở quan sát. Bóng đã bay qua sà bên trên cầu môn đối
phương vài inch. Tiếp đó, trọng tài đứng trên vạch được điểm đã giơ hai tay
lên, ra hiệu đội đã ghi được 3 điểm, đội của Tom đã thắng đối phương với tỷ số
19 – 17. Các cổ động viên vui mừng hò reo, bởi vì pha sút bóng đó là do một cầu
thủ có chân trái và cánh tay phải dị hình thực hiện.
Có người đã thốt lên: “Thật là khó tin”, nhưng Tom chỉ cười. anh đang
nghĩ đến cha mẹ mình, họ đã nói với Tom rằng cậu có thể làm được những gì chứ
không nói cậu không thể làm gì.
Ví dụ sinh động này đã chứng tỏ rằng: Không phải mãi mãi chúng ta không
thể làm được một việc gì đó. Đầu tiên bạn hãy nghĩ mình làm được, phải thử làm,
thử làm lại, cuối cùng bạn sẽ làm được điều đó.
Khi nói đến hai chữ “không thể”, chúng ta có thể nhìn lại phương pháp
đặc biệt mà nhà văn nổi tiếng Napoleon-Hill đã dùng. Khi còn trẻ, ông mong muốn
được trở thành một tác giả nổi tiếng. Ông biết để đạt được mục đích đó, mình
phải rất giỏi trong việc viết lách, chữ nghĩa phải là công cụ của mình. Nhưng
do hồi nhỏ gia đình rất nghèo, ông không được giáo dục một cách đầy đủ, chính
vì vậy một người bạn có thiện ý đã nói với ông là mong muốn đó sẽ không thể
thực hiện được.
Chàng trai trẻ Hill đã gom tiền để mua một quyển từ điển tốt nhất, đầy
đủ nhất và đẹp nhất. Những từ mà cậu cần đều nằm trong quyển từ điển đó. Cậu
suy nghĩ là phải nắm vững được hết ý nghĩa của tất cả những từ. cậu đã làm một
việc hết sức kỳ lạ, cậu đã tìm đúng từ “không thể” cắt và vứt nó đi. Cuối cùng,
cậu đã có một cuốn từ điển không có từ “không thể”. Sau này, cậu đã xây dựng sự
nghiệp của mình dựa trên chính tiền đề đó. Điều ấy có nghĩa là đối với những ai
muốn trưởng thành, vượt người khác thì không có gì là “không thể” cả.
Đương nhiên, chúng tôi không đề nghị các bạn cắt hai chữ “không thể”
trong từ điển đi, nhưng các bạn nên loại bỏ hai chữ đó ra khỏi đầu bạn. Trong
khi nói đừng dùng đến nó, trong suy nghĩ đừng nghĩ đến nó, trong thái độ đừng
thể hiện nó. Khi đã vứt nó đi, thì đừng tìm lý do hoặc lấy cớ cho nó. Hãy vĩnh
viễn vứt hai chữ “không thể” và các quan niệm khác có liên quan ra khỏi ý nghĩ
của bạn, bạn hãy thay vào đó là hai chữ “có thể”.
Có rất nhiều người trong chúng ta, nếu không là người có kinh nghiệm
thất bại thì là người không có kinh nghiệm thắng lợi. Nhưng thật sự ra chúng ta
không cần phải phân biệt rành rọt hai khái niệm đó. Chúng ta có thể trở thành
người thắng lợi, có được kinh nghiệm càng nhiều, thì càng có đặc trưng của
những người thắng lợi. Điều này không chỉ đúng với một cá nhân, một đội bóng mà
nó còn đúng cả với chính bạn.
Khi chúng ta đã cố gắng hết sức, thì dù kết quả có như thế nào, chúng ta
vẫn sẽ là người chiến thắng. Bởi vì khi ta cố gắng, chúng ta sẽ có được sự vừa
lòng và cảm giác được chiến thắng. Năm 1972 Martin đã tham gia cuộc thi Maraton
đầu tiên, tổ chức tại Boston. Hành trình cuộc thi dài hơn 26 dặm Anh, đi qua
rất nhiều địa hình đồi núi. Martin đã nói rằng, bất kể ai về được đến đích đều
có giải thưởng. Phần lớn những người tham gia đều không thể tin rằng mình sẽ
thắng, nhưng những người chạy hết quãng đường đều là người chiến thắng; Bởi vì
khi làm được một chuyện, bạn phải đấu tranh với chính bản thân mình, điều đó
mới là quan trọng. Không có chuyện gì khiến bạn hài lòng hơn khi bạn đã cố gắng
hết mình, cũng chỉ có lúc này bạn mới phát huy hết khả năng của mình một cách
tốt nhất. Làm việc hết sức sẽ đem lại cho bạn một quyền lợi đặc biệt, một kiểu
thắng lợi đối với chính bản thân mình. Một quán quân vô địch thế giới đã từng
nói rằng: “Khi bạn làm một việc bằng nỗ lực lớn nhất, điều đó quan trọng hơn
bạn làm tốt chuyện đó”.
Trích trong cuốn sách: Một phút thành công để mưu nghiệp
lớn.
No comments:
Post a Comment